Soạn bài Ôn tập văn miêu tả Ngữ văn 6 tóm tắt

Nội dung bài soạn dưới đây nhằm giúp các em nắm được đặc điểm và những yêu cầu cần có của một bài văn miêu tả. Hy vọng rằng bài soạn này sẽ hữu ích với các em. Mời các em cùng tham khảo nhé!

Soạn bài Ôn tập văn miêu tả Ngữ văn 6 tóm tắt

1. Soạn câu 1 trang 120 SGK Ngữ văn 6 tóm tắt

- Đoạn văn hay và độc đáo nhờ:

+ Nguyễn Tuân đã lựa chọn những hình ảnh giàu sức gợi hình, mang lại hiệu quả cho văn bản.

+ Có nhiều liên tưởng, nhận xét, so sánh độc đáo.

+ Có vốn ngôn ngữ phong phú diễn đạt cảnh vật sống động.

+ Thể hiện những tình cảnh sâu sắc chân thành của tác giả với cảnh vậy.

2. Soạn câu 2 trang 120 SGK Ngữ văn 6 tóm tắt

a. Mở bài: Dẫn dắt, giới thiệu về quang cảnh đầm sen.

b. Thân bài: 

- Trình bày những nét chung bao quát về đầm sen ở quê em.

- Miêu tả chi tiết:

+ Hình dáng lá sen có màu xanh thẫm, tỏa rộng tán lá, phủ xuống mặt hồ.

+ Những nụ sen đua nhau nở, khoe bộ cánh phớt hồng tươi tắn dưới nắng mai.

+ Hương sen thơm ngào ngạt bay toả khắp không gian.

+ Đài sen, nhị sen mũm mĩm rung rinh trong gió...

+ Tác giả tả bao quát đầm sen trong nhiều thời điểm.

+ Có thể tả hoạt động của con người trên hồ sen: hái hoa, ướp trà, chụp ảnh cùng với hoa.

c. Kết bài: Cảm nhận của em về đầm sen ở quê mình.

3. Soạn câu 3 trang 121 SGK Ngữ văn 6 tóm tắt

Miêu tả một em bé ngây thơ, bụ bẫm đang tập đi, tập nói, có thể lựa chọn những chi tiết sau:

- Em bé có hình dáng và độ tuổi ra sao (bụ bẫm, mập mạp), làn da (trắng mịn, hồng hào), mái tóc (xoăn, mỏng tơ),...

- Cách em bé nói chuyện còn ngọng.

- Cách đi đứng còn khập khiễng.

4. Soạn câu 4 trang 121 SGK Ngữ văn 6 tóm tắt

Em hãy chỉ ra đoạn văn miêu tả và đoạn văn tự sự trong hai văn bản đã học là "Bài học đường đời đầu tiên" và "Buổi học cuối cùng":

a. "Bài học đường đời đầu tiên":

- Đoạn văn miêu tả:

"Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Ðôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gãy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Ðôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi tôi vũ lên, đã nghe tiếng phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc. Sợi râu tôi dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. Tôi lấy làm hãnh diện với bà con vì cặp râu ấy lắm. Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu".

(Trích Bài học đường đời đầu tiên - Tô Hoài)

- Đoạn văn tự sự:

"Tôi chui tọt ngay vào hang, lên giường nằm khểnh, bắt chân chữ ngũ. Bụng nghĩ thú vị: Mày tức thì mày cứ tức, mày ghè vỡ đầu mày ra cho nhỏ đi, nhỏ đến đâu mày cũng không chui nổi vào tổ tao đâu!".

(Trích Bài học đường đời đầu tiên - Tô Hoài)

b. "Buổi học cuối cùng":

- Đoạn văn miêu tả: 

"Tôi trèo qua ghế và ngồi vào bàn. Đến khi đó, khi đã bớt sợ, tôi mới nhận thấy thầy giáo đang mặc chiếc áo khoác xanh, chiếc áo sơ mi xếp nếp, đội chiếc mũ thêu bằng lụa đen mà thầy không bao giờ mặc trừ những ngày thanh tra và những ngày trao giải thưởng. Ngoài ra trường hôm nay trông thật lạ và trang trọng. Nhưng điều ngạc nhiên nhất đối với tôi là, trên những chiếc ghế đen trước đây luôn luôn trống vắng, nhiều dân làng đang ngồi và cũng yên lặng như chúng tôi; ông già Hauser với chiếc mũ ba góc, ông thị trưởng, bác đưa thư, và vài người khác. Mọi người trông có vẻ buồn bã, ông Hauser mang theo một quyển sách vỡ lòng cũ kỹ, mép đã nhàu nát, ông mở rộng sách trên đầu gối và đặt đôi kính ngang trang sách".

(Trích Buổi học cuối cùng - An-phông-xơ-Đô-đê)

- Đoạn văn tự sự:

"Rồi từ chuyện này sang chuyện khác, thầy Hamel tiếp tục nói chuyện về tiếng Pháp, rằng đó là ngôn ngữ đẹp nhất, rõ ràng nhất, logic nhất trên thế giới, rằng chúng tôi phải giữ gìn và không được quên nó, vì khi một dân tộc bị nô dịch, chừng nào họ còn giữ được tiếng nói là họ còn giữ được chiếc chìa khoá thoát khỏi ngục tù. Rồi thầy mở sách ngữ pháp và giảng bài. Tôi thấy rất ngạc nhiên vì mình hoàn toàn hiểu bài. Những gì thầy giảng thật dễ hiểu làm sao! Tôi nhận thấy mình chưa bao giờ nghe giảng chăm chú như vậy, và cũng chưa bao giờ thầy giảng nhiệt tình như thế. Có vẻ như người thầy tội nghiệp muốn truyền cho chúng tôi tất cả những gì thầy biết trước khi ra đi, và muốn đặt hết vào đầu chúng tôi chỉ trong chốc lát".

(Trích Buổi học cuối cùng - An-phông-xơ-Đô-đê)

Ngày:07/01/2021 Chia sẻ bởi:

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM